Chương 39: Tự chịu diệt vong (ngược nữ phụ) Giang Minh Nguyệt vừa dứt lời thì trong phòng liền trở nên yên tĩnh. Đợi hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời của Tiêu Hồng Dữ, vì thế nàng ta ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn. Lại thấy hắn đang nghiêng Nguyễn Phúc Hồng Hưu ( chữ Hán: 阮福洪休; 2 tháng 10 năm 1835 - 9 tháng 5 năm 1885 ), còn có tên khác là Thuyên (佺) [1], tước phong Gia Hưng vương (嘉興王), là một hoàng tử con vua Thiệu Trị nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam . Trong một thời gian, ông từng trong hội đồng Tôn Các tổ chức, doanh nghiệp, cá nhân có nhu cầu đấu giá được lựa chọn bất kỳ biển số nào trong kho số đấu giá của tất cả các địa phương trên toàn quốc để tham gia đấu giá. Giá khởi điểm của một biển số đưa ra đấu giá được xác định là mức lệ phí đăng Chương 1: Hoa Tươi Trong Cổ Mộ. Ba năm sau sự kiện người ta khai quật được ngôi mộ cổ cùng hai chiếc quan tài chôn đôi của vị Hoàng Hậu bí ẩn, thành phố A lại đón nhận một sự kiện quan trọng. Ba năm trước sau khi qua kiểm chứng, người ta kết luận quan tài của vị VƯƠNG GIA CẦU HƯU PHI . Sở Vương gia lạnh nhạt với thê tử mà đắm chìm trong tình yêu với Giang cô nương chốn lầu xanh. Thể xác giao nhau nhưng không cùng chung một đích đến, bí mật đời trước cũng dần được hé lộ qua từng phút giây chia xa. jyi0. Tường đỏ, hoa hồng, áo xanh, giai nhân, tất cả những thứ này hòa chung vào nhau tạo nên một bức tranh sinh nhân đang vẽ tranh, vẫn chưa phát hiện mình đã dần chìm vào khung chân vốn vội vàng của Tiêu Hồng Dữ cũng tạm dừng lại, hắn khoanh tay đứng ở chỗ ngoặt, âm thầm nhìn vị Vương phi dung mạo tuyệt đẹp của mặt của Thẩm Sơ Vi, trong nét thẫn thờ mang theo vẻ hoài niệm thắm thiết, giống ngày ấy ở bờ hồ giữa đình như đang suy nghĩ cái gì?Nàng đang nhớ ai sao?Tiêu Hồng Dữ không nghĩ ra, dứt khoát đi nhanh đến phía trước, đi đến bên cạnh nàng.“Tham kiến Vương gia.” Đám người Thu Lộ nhìn thấy hắn, đồng loạt hành Sơ Vi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hồng Dữ đã đứng ở phía sau nàng từ bao giờ, nàng khiếp sợ, chuyện đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là phải mau chóng giấu bức tranh kia đi, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, Tiêu Hồng Dữ đang rũ mắt nhìn bức tranh của nàng.“Vương gia……” Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, cười nói “Ngài hết bận rồi sao?”“Ừ.” Tiêu Hồng Dữ thờ ơ lên tiếng, tầm mắt vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào bức tranh còn chưa khô mực kia, hắn cười tán dương “Qua trang giấy, dường như bổn vương ngửi thấy mùi hoa, kỹ năng vẽ tranh của Vi Nhi thật sự siêu phàm thoát tục!”“Vương gia quá khen rồi.” Thẩm Sơ Vi thở nhẹ nhõm một ngờ Tiêu Hồng Dữ lại hỏi tiếp “Nàng vẽ ai trên bức tiểu uyên ương thế? Bổn vương nhìn có vẻ hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào vậy.”Thẩm Sơ Vi nhìn thấy ánh mắt tò mò của hắn thì tim đập như trống đánh, ánh mắt của nàng liếc qua bức tranh kia một cái, như không có gì cả mà cười nói “Phải không? Vậy Vương gia cảm thấy giống ai?”“Hừm…” Tiêu Hồng Dữ nhíu mày nhìn cẩn thận một lát, lại lắc đầu, cười nói “Chỉ là chợt thấy nên quen mắt, suy nghĩ lại thì không ra.”Tiếp theo, hắn lại quét nhìn về dòng thơ phía dưới, cười nói “Dòng thơ này của Vi Nhi, dường như không hợp với khung cảnh này lắm. Theo bổn vương thấy, đôi nam nữ trong tranh rõ ràng đang liếc mắt đưa tình, nghĩ đến lẫn nhau, tâm linh tương thông.”Thẩm Sơ Vi rũ mi, che giấu ánh sáng dưới đáy mắt, nhàn nhạt nói “Vương gia nói đúng, thiếp thân không biết nhiều chữ lắm, khiến ngài chê cười rồi.”Mắt thấy tiểu nha hoàn dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, Tiêu Hồng Dữ ôm Thẩm Sơ Vi ngồi xuống ghế đá, cười hỏi “Bổn vương sai người làm một bộ liễn cho nàng, có thích không?”“Thiếp thân rất thích, đa tạ Vương gia.”Vừa rồi cách khá xa, Tiêu Hồng Dữ chỉ cảm thấy vạt áo của nàng tung bay, đẹp như tiên tử trong bích phút này hai người ở gần nhau, ánh mặt trời ngày thu xuyên qua cánh hoa tường vi be bé mà chiếu lên gương mặt của nàng, khiến Vương phi của hắn lại có thêm vẻ sống ruồi ở đuôi lông mày, lúm đồng tiền trên gò má phải, cùng với lông tơ li ti trên mặt đều có thể thấy được rõ ràng. Rõ ràng là ngày cuối thu mát mẻ, nhưng không biết vì sao, Tiêu Hồng Dữ lại bất ngờ xuất hiện một cảm giác khô ho nhẹ một tiếng, dặn dò “Lui xa ra một chút, trông coi không ai được phép tới gần.”“Tuân lệnh.” Bọn nha hoàn, thị vệ cung kính lên tiếng, ngay lúc đó cũng lui ra bên khi đi, Thu Lộ lo lắng nhìn Thẩm Sơ Vi một cái, chỉ thấy vẻ mặt của Vương phi nhà mình lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái nhân lui ra hết, cánh tay dài của Tiêu Hồng Dữ duỗi ra, ôm Thẩm Sơ Vi vào trong ngực.“Vương gia.”Động tác của hắn quá thân mật khiến gương mặt của Thẩm Sơ Vi nóng lên lập tức, lo sợ bất an như chú thỏ con.“Vi Nhi, trước kia bổn vương đã bỏ lỡ nàng rồi.” Tiêu Hồng Dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ không tì vết của nàng, nhẹ giọng Sơ Vi nghe vậy, lập tức mở to hai mắt, quên béng mình đang làm gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Hồng Dữ nhìn thấy hết tất cả nỗi khiếp sợ của nàng, càng cảm thấy lúc trước mình quá đáng, giọng của hắn cũng vô thức dịu dàng lại, nói tiếp “Lúc trước, bổn vương tưởng Thẩm phủ các ngươi muốn củng cố quyền thế, trong cung có một Ngọc phi còn chưa đủ mà còn xuất hiện thêm một Sở Vương phi, cho nên sau đêm thành thân mới cố ý lạnh nhạt nàng.”Chuyện này Thẩm Sơ Vi đã biết từ trước, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, bình tĩnh hỏi “Vậy sao Vương gia lại không suy nghĩ như vậy nữa?”“Cũng đã hơn một năm rồi,bổn vương thấy nàng vẫn luôn biết thân biết phận, vừa không sử dụng những âm mưu quỷ kế, cũng không gây chuyện với người khác, mới biết tính tình của nàng là thật sự hiền lành. Lúc trước, đều là bổn vương trách oan nàng, nàng đừng trách bổn vương được không?”Thì ra, bỗng nhiên hắn tới Toái Trúc Hiên vì sau một năm phái người theo dõi nàng mới hết nghi phút này, Thẩm Sơ Vi không biết trong lòng mình đang có cảm giác như cuối cùng nàng cũng được hắn đặt vào mắt nhưng mà… vẫn có một chút không lúc đó, nụ hôn của Tiêu Hồng Dữ đã hạ hôn lên nốt ruồi mỹ nhân vẫn luôn dụ dỗ hắn, lúm đồng tiền xinh đẹp với cánh môi đỏ tươi như hoa tường vi, một lần rồi một lần, mút mát chậm rãi.“Vương gia……” Hơi thở của Thẩm Sơ Vi dồn dập, nàng duỗi tay đẩy hắn “Không được……”Không được ở chỗ được ở bên mà dục vọng của Tiêu Hồng Dữ đã bốc cháy rồi, gậy thịt của hắn cọ cọ lên cặp mông xinh đẹp của Thẩm Sơ Vi qua lớp quần, nóng đến kinh người.“Vi Nhi chớ sợ, bọn họ không dám tới gần nơi này đâu.” Hắn nói, bàn tay đã trượt vào vạt áo, xoa xoa bộ ngực của nàng. “Ưm……”Thẩm Sơ Vi bị lòng bàn tay thô to của hắn bóp đến rùng mình, nàng sợ tới mức không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi người hắn.“Buông ra…… Ta…… Không muốn……”Nàng càng giãy giụa, Tiêu Hồng Dữ càng hưng cạnh ghế là một cái bàn đá tròn, ở trên là trà bí đao nhóm nha hoàn mang Hồng Dữ duỗi tay cầm lấy để thử độ ấm, bắt lấy khóe miệng của Thẩm Sơ Vi “Uống khi còn nóng, đừng để nguội.”Hắn nói rồi giữ cằm của Thẩm Sơ Vi, khiến nàng không thể không hé miệng.“A……”Sức của Thẩm Sơ Vi đối với hắn chỉ như phù du * so với đại thụ, sau khi bị ép buộc uống hết nửa chén trà thì thân trên đã bị Tiêu Hồng Dữ xé rách dễ dàng.* Phù du là nhóm côn trùng tương đối nguyên thủy, thể hiện một số đặc điểm cổ xưa có lẽ đã hiện diện ở những côn trùng bay đầu tiên. Cùng bộ với chuồn chuồnMà cặp ngực trắng như tuyết của nàng cứ vậy mà bại lộ không chút che giấu nào dưới trời Sơ Vi mới cúi đầu nhìn thì đầu óc cũng nổ tung một cái “Ầm”.Nàng là thiên kim thục nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng như vàng bạc châu báu, sao có thể chấp nhận việc trần truồng vào ban ngày ban mặt như thế chứ?Ngay tức khắc, nàng tức giận đến đỏ mắt.“Tiêu Hồng Dữ, buông ta ra!” Nàng phẫn nộ, bất chấp lễ nghi trên dưới mà gọi thẳng tên của hắn.“Vi Nhi, nghe lời, để bổn vương thương nàng.”Tiêu Hồng Dữ biết nàng đang thẹn thùng, cũng không cho rằng nàng ngang ngược, hắn tiện tay lấy một chùm nho còn tươi trên bàn, không lột vỏ mà cắn thẳng, sau đó miệng đầy thịt quả mà cúi đầu đưa bầu ngực của nàng vào chát, quả ngọt, mùi hương trên cơ thể trắng như bông bưởi, ba thứ này ở bên nhau tạo ra hương vị tuyệt vời nhất thế Hồng Dữ cợt nhả mà gặm cắn ngực nàng, cùng lúc đó cũng bôi chất lỏng từ quả nho lên.“A… Hồng Dữ… Nhả ra……”Cơn run rẩy không ngừng truyền lên từ lòng bàn chân rồi tiếp tục lan đến cả cơ Sơ Vi cắn chặt răng, trong lúc nhắm mắt, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt…… Lượt Xem 296 VƯƠNG GIA CẦU HƯU PHI Tác giả Thư Thư Thể loại Cổ đại, cao H, cung đình hầu tước, cưới trước yêu sau, mỹ nhân đệ nhất kinh thành – vương gia anh tuấn tiêu sái, song xử, SẮC, NGƯỢC NGỌT đan xen, trước ngược nữ sau ngược nam, thâm tình, 1v1, HE Độ dài 48 chương Tình trạng Hoàn edit. Mỹ nhân đệ nhất kinh thành Thẩm Sơ Vi của Thẩm gia, gả cho Sở Vương Tiêu Hồng Dữ anh tuấn tiêu sái, vốn là chuyện trai tài gái sắc động lòng người, nhưng lại làm tất cả bá tính kinh thành của Đại Dận ngỡ ngàng kinh ngạc. Bởi vì Sở Vương vốn nổi tiếng là si mê Giang cô nương của Khinh Hồng Các – lầu xanh số 1 kinh thành. Hắn đã từng vì nàng ta mà đánh một công tử nhà quan khác đến tàn nhẫn, tốn bao tiền chuộc người, bất chấp danh tiếng đưa nàng ta về Sở Vương phủ. Lại còn nghe nói hắn chiều chuộng sủng ái nàng ta trong lòng bàn tay, vì nàng ta mà lạnh nhạt với Vương phi Thẩm Sơ Vi. Những lời này đều đúng. Đúng là hắn đã từng đánh người vì Giang cô nương, để nàng ta ăn sung mặc sướng trong Sở Vương phủ; đúng là sau đêm động phòng đầu tiên vừa lạnh nhạt vừa tàn nhẫn với Vương phi mới cưới, hắn ta chẳng ngó ngàng đến Thẩm Sơ Vi lần nào nữa. Người ngoài phẫn nộ thay Sở Vương phi, người bên cạnh cũng thầm thương xót nàng. Chỉ có Thẩm Sơ Vi vẫn nhàn nhạt điềm nhiên như nước, vì nàng biết, đây là con đường do chính mình chọn, nàng phải đối mặt với hậu quả thôi. Nàng đã từng bất chấp tất cả van xin Thẩm gia giúp đỡ để được tứ hôn cho Sở Vương. Tiêu Hồng Dữ vốn chẳng biết nàng là ai, lại bị ép buộc vào cuộc hôn nhân này. Hắn nghĩ Thẩm gia mưu mô bám vào hoàng tộc, Thẩm Sơ Vi cũng chỉ là một cô nương ham tài hám quyền. Ánh mắt hắn nhìn nàng chỉ có chán ghét và chán ghét, hắn cũng đã từng nghĩ, mình sẽ không bao giờ muốn có nữ nhân này. Chỉ là, điều này thì hắn sai rồi. Danh tiếng mỹ nhân đệ nhất kinh thành không phải lừa người ta. Thẩm Sơ Vi đẹp đến mức khơi lên được ham muốn của hắn nhiều hơn cả sự chán ghét. Một lần tình cờ nhìn thấy nàng tắm sau bao tháng ngày lạnh nhạt hờ hững, ngọn lửa trong hắn như bùng cháy không cách nào dập tắt. Từ ngày đó, hắn quấn quýt lấy nàng không buông, vừa dịu dàng vừa bá đạo, vừa cay đắng vừa ngọt ngào, làm Thẩm Sơ Vi trầm luân trong vòng tay hắn mà tạm quên đi hiện thực tàn nhẫn. Nàng biết, quãng thời gian thân mật này sẽ không kéo dài mãi mãi. Mâu thuẫn giữa nàng và hắn vẫn còn đó, hắn có Giang cô nương, nàng cũng có người trong lòng… Nàng chỉ đang trộm lấy một chút ngọt ngào bình yên giả dối, chỉ đang thầm nguyện cầu và tranh thủ để có thể mang thai, để những ngày tháng sau này có ra sao thì nàng cũng sẽ không cô đơn nữa. Rồi điều nàng lo sợ cũng đã tới. Hắn vẫn chọn Giang cô nương kia ngay trước mắt nàng. Thẩm Sơ Vi rồi cũng hiểu, ảo vọng của nàng, hình bóng nàng vẫn luôn ôm trong tim từ những ngày xa xưa ấy… tất cả đã chấm dứt mất rồi. Khi Thẩm Sơ Vi lặng lẽ trốn về Thẩm gia và đưa ra hưu thư, đó là lúc Tiêu Hồng Dữ bàng hoàng nhận ra giữa bọn họ có những vấn đề lớn như thế nào. Hắn vốn không hề biết không hề hiểu gì cả. Nàng không phải nữ nhân ham mê tiền và quyền để có thể chịu đựng sự lạnh nhạt và ích kỷ của hắn, còn hắn ưu ái Giang cô nương, dù vì lý do gì, cũng đã làm tổn thương nàng. Nàng cũng không phải là một cô nương yếu đuối ngoan ngoãn để tùy hắn sắp đặt trong lòng bàn tay, mà sự bướng bỉnh và mạnh mẽ sâu trong nội tâm nàng giờ đây mới hiện ra rõ ràng trước mắt hắn, khiến hắn hoảng hốt mà cảm nhận được rằng, có lẽ mình đã mất nàng thật rồi. Nhưng sự cố chấp và cứng rắn của dòng máu đế vương chảy trong hắn không cho phép hắn từ bỏ. Tiêu Hồng Dữ bướng bỉnh kiên quyết tìm hiểu người trong lòng nàng là ai, hắn sẽ đánh bại kẻ đó, sẽ giành lại nàng về bên mình. Chỉ là, hắn cũng không ngờ được, điều hắn tìm được lại là những bí mật bị vùi lấp bởi thời gian và số phận. Có những tình cảm bị chôn chặt đáy lòng nàng, còn có những ký ức đã bị xóa sạch trong tâm trí hắn. Hắn và nàng, thì ra đã từng được số phận buộc chặt lại với nhau từ lâu rất lâu… Vào thời điểm nàng còn chưa biết tình yêu là gì, nàng đã thực sự yêu hắn. Vào thời điểm hắn còn chưa biết mình đã từng yêu nàng, hắn đã chìm đắm trong nàng không cách nào thoát ra. Nhưng số phận tàn nhẫn đến vậy, lòng người lại quá mong manh, liệu hắn và nàng có thể vượt qua được những tổn thương chính họ gây ra cho nhau, liệu tình yêu có thể chữa lành tất cả, liệu hai người bọn họ, cho đến cùng, là sai lầm hay là lương duyên? *** “Vương gia cầu hưu phi” là một bộ truyện không dài nhưng miêu tả được đầy đủ mâu thuẫn và diễn biến nội tâm của hai nhân vật chính. Đan xen giữa những cảnh H nóng bỏng là những câu chuyện trong quá khứ, dần dần được hé lộ theo bước phát triển tình cảm giữa hai người. Truyện có đủ rau và thịt, H mượt và cốt truyện lôi cuốn, lại có sự ngược ngọt đan xen để thỏa mãn nhu cầu đa dạng của người đọc. Mọi người có thể yên tâm nhảy hố ạ. Trang Chủ Vương Gia Cầu Hưu Phi Thư Thư Truyện SắcNgôn TìnhTruyện SủngCổ Đại Dịch giả Team The Calantha 131,556 Đang cập nhật 123316 13/09/2021 Đánh giá từ 36 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Mỹ nhân đệ nhất kinh thành gả vào Sở Vương phủ dưới sự ngỡ ngàng của biết bao bá tánh Đại Vương gia lạnh nhạt với thê tử mà đắm chìm trong tình yêu với Giang cô nương chốn lầu xác giao nhau nhưng không cùng chung một đích đến, bí mật đời trước cũng dần được hé lộ qua từng phút giây chia Giả [ 5 chương mới nhất truyện Vương Gia Cầu Hưu Phi Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Danh sách chương truyện Vương Gia Cầu Hưu Phi Chương 31 Chương 32 - Thăm Bệnh Chương 33 - Thẳng Thắn, Bí Mật Của Giang Thị Chương 34 Chương 35 - Nguyên nhân bị mất trí nhớ Chương 36 - Trở Về Ăn Nàng Chương 37 - Dùng Tay Giúp Chàng Chương 38 - Gặp Mặt Giang Thị Chương 39 - Tự Chịu Diệt Vong Ngược Nữ Phụ Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 12 Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Cầu Hưu Phi Số ký tự 0 Bình luận Facebook We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio VƯƠNG GIA CẦU HƯU PHI Topics VƯƠNG GIA CẦU HƯU PHI VƯƠNG GIA CẦU HƯU PHI Addeddate 2022-04-01 035938 Identifier 33_20220401 Scanner Internet Archive HTML5 Uploader plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 451 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file ITEM TILE download download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 45 files VBR MP3 Uplevel BACK download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download download 140 Files download 50 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Community Audio Community Collections Uploaded by kino Лучший боевик199 on April 1, 2022 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014 Chương 34 Hồi Phủ “…… Muốn trở về bên ta hay là bắn một mũi tên vào ngực ta, đều do nàng quyết định.” Quyết định sao? Thẩm Sơ Vi tự hỏi trong lòng, nàng không thể tổn thương hắn, nhưng đồng thời, nàng cũng không biết nên xử lý tình hình trước mắt này thế nào. Nàng vẫn luôn cho rằng, Tiêu Hồng Dữ thích Giang Minh Nguyệt, cho nên mới đánh nhau ở thanh lâu vì nàng ta, sau đó lại dẫn về phủ chăm sóc. Nhưng hôm nay mới biết, những thứ thể hiện bên ngoài đó đều không phải sự thật, tất cả đều do hắn cố ý cho người đời xem. Hơn nữa, hắn mới vừa nói cái gì? Bọn họ là một đôi trời sinh sao? Cho nên hắn cũng thích nàng sao? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Thẩm Sơ Vi càng nghĩ càng loạn, trong lòng cũng buồn bực vô cùng, lời của hắn khiến nàng không biết nên làm thế nào. Nàng cảm thấy mình không thể ở chỗ này được nữa, vì thế dùng sức thoát khỏi tay hắn, vội vàng nói “Ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi về trước.” Thẩm Sơ Vi trở về Hầu phủ nhưng chưa được bao lâu thì cũng không thể ở nhà được nữa. Bởi vì sau hôm đó, ngày nào cỗ kiệu của vương phủ cũng luôn chờ ở ngoài. Cách một lớp màn, có thể nghe rõ từng tiếng ho khan ở trong, mỗi lần gió thổi thì mùi thuốc cũng theo làn gió bay vào Hầu Phủ. Bọn hạ nhân bẩm báo việc này lên Đồng thái quân, Đồng thái quân truyền lại cho cháu gái mình. Cứ như vậy, Thẩm Sơ Vi đứng ngồi không yên. Hắn còn bệnh, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mới đúng, ngày nào cũng ra ngoài như vậy thì sao cơ thể chịu nổi? Đồng thái quân nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng thì biết rằng người không thể ở lại được nữa, cười nói “Ngươi về vương phủ đi, làm con dâu hoàng gia, ngày nào các ngươi chưa hòa ly thì ngày đó vẫn chưa được phép ăn Tết ở nhà mẹ đẻ.” “Tổ mẫu……” “Sau khi trở về đừng vội tha thứ cho hắn, trước tiên phải xem biểu hiện của hắn. Ta không hiểu biết về nam nhân họ Tiêu lắm nhưng nếu là một kẻ si tình như tổ phụ của hắn thì cũng không uổng phí nhiều năm si tình của ngươi.” “Đa tạ tổ mẫu chỉ dạy, cháu gái hiểu rồi.” Thẩm Sơ Vi đồng ý rồi về viện của mình thu dọn. Lúc nàng đến thì xe nhẹ ít đồ, khi trở về cũng không có đồ gì, chỉ là vài bộ quần áo mà thôi. Khi vừa ra khỏi cửa, Tiêu Hồng Dữ vừa thấy nàng thì không khỏi vui mừng khôn xiết, vội bước ra khỏi kiệu, đỡ nàng vào. Sau khi nâng kiệu, Tiêu Hồng Dữ không nói lời nào nhưng vẫn luôn mỉm cười nhìn chằm chằm nàng giống một kẻ ngu dại. Thẩm Sơ Vi bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, mắng “Vương gia không mệt mắt sao?” “Không mệt.” Tiêu Hồng Dữ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên “Vi Nhi thanh tao thoát tục, khí chất thiên tiên, để vi phu ngắm nhiều một chút thì không chừng sẽ khỏi bệnh ngay đấy.” Thẩm Sơ Vi nghe xong thì không có gì để nói nữa. Không phải nên uống thuốc sao? Sao mà lại giống như ăn mật thế? Cuối cùng cũng tới cửa vương phủ, cỗ kiệu vừa mới dừng lại thì người bên ngoài đã quỳ xuống đầy đất. “Cung nghênh Vương gia, Vương phi hồi phủ.” Thẩm Sơ Vi bị âm thanh này làm tê da đầu, sau khi xuống kiệu mới phát hiện không chỉ có hạ nhân trong phủ, ở ngoài còn có thêm bá tánh vây xung quanh. Mọi người nhìn thấy nàng, tất cả đều bộc lộ vẻ mặt choáng ngợp, bàn tán sôi nổi “Thì ra Sở Vương phi có dung nhan như vậy, thật sự đẹp tựa như tiên.” “Đúng vậy, Sở Vương gia thật may mắn.” Trong những lời khen ngợi, Tiêu Hồng Dữ ôm nàng vào trong ngực, nói sát bên tai “Bọn họ nói đúng, cưới được nàng là may mắn của bổn vương, trước kia đều do ta không biết phải trái.” Hơi thở của hắn nóng bỏng, lại thoang thoảng mùi thuốc, lỗ tai của Thẩm Sơ Vi đỏ ửng lên, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn đã khôi phục sức lực trong mấy ngày này rồi nên hoàn toàn không động đậy một xíu nào. Khiến cho Thẩm Sơ Vi không khỏi hoài nghi, mấy ngày trước hắn yếu thế ở bên ngoài Hầu phủ có phải là do cố tình hay không? Có điều bây giờ nhận ra thì đã quá chậm, nàng đã vào phủ thì không trở về dễ dàng như vậy nữa rồi. Đi vào phủ, dọc theo đường đi, Tiêu Hồng Dữ đều ôm chặt nàng, khoác nàng kín mít bằng áo choàng, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng ngần, thỉnh thoảng nhắc nhở “Đi cẩn thận, chậm một chút.”Tới Toái Trúc Hiên, đám nha hoàn và hạ nhân đã sớm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy nàng thì đồng thời gọi “Vương phi!”, sau đó vội vàng tiến lên hầu hạ thay quần áo, đốt lò sưởi, chuẩn bị đồ ăn. Toái Trúc Hiên đã hoàn toàn thay đổi so với mấy ngày trước. Tất cả các cây trong viện đều được buộc lụa đỏ, trên cửa sổ dán giấy cắt hoa đỏ thẫm, khắp căn phòng đều nhuộm một không khí vui mừng, hiện ra một cảnh tượng rộn ràng. Tiêu Hồng Dữ thấy nàng nhìn chung quanh, cười nói “Trần Lương nói năm mới thì phải vui vẻ một chút, nếu nàng thấy nó quá tục thì ta sẽ kêu bọn hắn tháo xuống hết.” “Không cần, cứ để lại đi.” Cứ như vậy thì thật sự rất tốt. Ấm áp, lửa nóng, có dáng vẻ của năm cũ, có mùi vị gia đình. Nghĩ đến “gia đình”, Thẩm Sơ Vi không khỏi ngẩn ra. Chỉ mới ở nơi này hơn một năm mà nàng đã xem nơi đây là nhà rồi sao? Bữa tối có một nồi lẩu nóng hổi, kết hợp với thịt dê bò cạp đậm đà, phủ một ít rau luộc ở trên, cùng với cá viên, là những món ngon bổ dưỡng nhất. Tâm trạng của Tiêu Hồng Dữ rất tốt nên ăn mới hai miếng đã gọi rượu. Một bên, Thẩm Sơ Vi nhíu mày nói “Còn phải uống thuốc nữa đấy.” Nghe thấy những lời này của nàng, Tiêu Hồng Dữ lập tức xua tay “Không cần nữa.” Nói xong liền vui hỏi nàng “Vi Nhi đang quan tâm ta sao?” Thẩm Sơ Vi vừa nói những lời này liền thấy hối hận, cũng may thấy hắn nghe lời như vậy thì âm thầm vui sướng. Bây giờ thấy người này đang nở mũi thì không khỏi cười lạnh “Vương gia muốn bệnh nữa thì cứ uống đi, liên quan gì tới ta chứ?” Tuy nàng nói như thế nhưng Tiêu Hồng Dữ cũng không tức giận. Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều sao với lúc nàng không để ý tới hắn và lúc muốn hòa ly rồi. Chỉ cần nàng còn để ý đến hắn, còn ở bên hắn thì hắn rất kiên nhẫn chờ đợi nàng hồi tâm chuyển ý. Ăn cơm xong thì Thẩm Sơ Vi muốn vào sảnh luyện chữ theo thói quen, nhưng khi tới cửa thì hơi ngẩn ra. Chỉ thấy bức tranh lúc trước nàng vẽ ở giàn hoa tường vi giờ đã được treo lên cẩn thận, treo ở nơi dễ dàng nhìn thấy nhất. Mà sau câu “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri” nàng viết đã bị viết thêm một câu “Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Cầm tay nhau, cùng đầu bạc răng long.” Nàng đang ngắm thì Tiêu Hồng Dữ đã ôm nàng từ phía sau, nói nhỏ “Thì ra nàng vẽ hai người chúng ta, khó trách khi đó ta cảm thấy quen mắt.” Thẩm Sơ Vi không nói gì, rất lâu sau mới hỏi hắn “Ngài…… đã nhớ lại tất cả rồi sao?” Nói đến đây thì Tiêu Hồng Dữ hơi bất đắc dĩ. Hắn đỡ nàng ngồi xuống giường, nói “Không có, chỉ căn cứ vào những manh mối đã tìm được mà ra kết luận. Năm đó gặp nàng thì ta bị thương, mất đi một ít ký ức. Ta đã hỏi thái y, tạm thời còn không có cách nào có thể khôi phục được.” “Ừm.” Thẩm Sơ Vi gật đầu. Thấy nàng rũ đầu, có vẻ hơi uể oải, Tiêu Hồng Dữ cũng rầu rĩ trong lòng, hắn dắt nàng, đi đến bàn sách, lấy giấy ra rồi viết hai cái tên xuống. Thạch Quân, Sơ Vi. “Sau này nếu nàng nhớ A Thạch ca ca thì cứ viết lên, không cần che giấu nữa.” “Còn nữa, ta bảo đảm, sẽ không khiến nàng bị tổn thương nữa.”

vương gia cầu hưu phi